Lên Đồi Gió Hú ngày mây phủ
“Đồi gió hú” là một kiệt tác ám ảnh về tình yêu, nỗi cô đơn, sự trả thù của tác giả Emily Bronte. Mình đã đọc truyện, xem phim nên khi đi tìm thông tin về núi Ngọc Lễ, lướt maps xem tình cờ thấy mấy bức ảnh chụp ở một địa điểm có cái tên nghe là muốn đến: Đồi Gió Hú Măng Đen. Mình bảo mấy anh chị, lên chỗ này nha, xem có gì, hoặc đến nơi chụp một bức ảnh check in cũng được.
Đồi Gió Hú là một nhà sàn gỗ nằm trên một ngọn đồi trống trơn, vì thế mà chỗ này rất gió, đúng như tên gọi. Con đường đất dẫn vào Đồi Gió Hú không to lắm, nên rất dễ bỏ qua nếu đi nhanh. Cái bánh xe bơm căng đét, hai anh em mình đo đường ngay mấy mét đầu tiên, chân tay quần áo đầy đất đỏ, cười mãi mới dựng xe dậy đi tiếp được. Trời mưa bụi suốt nên đường trơn, mấy anh em quyết định vứt xe bên đường đi bộ tiếp vào trong. Nhớ lời anh chủ Nắng homestay “Đi đâu nhớ mang theo nón Pikachu nhé, xe không mất chứ nón mất 2 chiếc rồi”.
Từ xa đã thấy tấm biển gỗ – như một đặc trưng của các hàng quán trên Măng Đen. Mình bảo “Em nhìn thấy một chữ C, mấy chữ tiếp theo là gì nhỉ?”. Ông anh mình bảo “Chắc là cafe đó, thèm cafe quá”. Thèm thiệt, tìm quán cafe khó như lên trời ở cái khu đồng không mông quạnh này.
Càng đến gần thì dòng chữ càng rõ dần, chẳng có chữ nào là cafe cả.
Khi bọn mình đến Đồi Gió Hú thì chẳng có khách du lịch nào. Đúng cái nhà gỗ mình thấy trong hình, vài bạn trẻ đang ngồi lặng yên đọc sách. Một anh chàng trẻ tuổi cười mời bọn mình ngồi rồi đi rửa ly, nấu nước nóng. Ngoài trời rất lạnh và gió thổi phần phật, mây mù che kín bốn bề. Trước nhà có mấy em chó nằm ngả ngớn, vuốt ve xoa đầu chúng nó thoải mái, giống y mấy con chó ở Nepal, ăn ngủ cả ngày.
Thực ra đến tận lúc về mình cũng chẳng biết rút cuộc Đồi Gió Hú là của ai. Anh bạn trẻ bảo anh cũng chỉ là người trông nom phụ việc ở đây thôi, bạn chủ không có ở đây. Gía sách to bự kê trong nhà là của Chino Homestay quyên góp, các bạn có thể đến đọc miễn phí, và một phần chuyển sang làng dân tộc bên cạnh cho các em người đồng bào đọc. Mình chỉ hỏi một vài thông tin như thế. Một phần vì nghĩ, mình chẳng thân quen gì, tự nhiên đến hỏi người ta tới tấp như điều tra phỏng vấn cũng kì.
Thôi dù nơi này có là gì, thuộc về ai thì mình cũng rất thích. Mình hỏi bạn trẻ:
- Thế bình thường các bạn làm gì?
- Bọn mình sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, còn lại đọc sách.
Phía sau Đồi Gió Hú là một ngọn núi cao gần 2000m có tên núi Ngọc Lễ. Ngọn núi này hiện tại chưa có thông tin nhiều trên mạng về đường leo, thời gian trekking… Nhưng theo lời bạn trẻ kia thì bên Chino homestay có tổ chức tour trekking đỉnh Ngọc Lễ. Thế mà lúc đầu nhìn hình chụp, mình và ông Việt còn bảo lên Măng Đen mà rảnh 2 đứa mình trekking lên đỉnh chơi. Giờ nhìn đỉnh núi cao vời vợi mù mịt mây, dốc đứng lại cảm thấy bản thân thật ngông cuồng.
Rồi có một điều có lẽ mình sẽ nhớ mãi về Đồi Gió Hú đó là khi bọn mình chào từ biệt bạn trẻ kia ra về thì mấy em chó đã rủ nhau đi theo tiễn bọn mình đến tận cuối đường đất. Chẳng biết chúng nó chỉ tiện đường đi chơi hay là đi tiễn thật, dù thế nào thì cũng thấy chúng dễ thương.
Tác giả: Huyền Trân | chuyenketunhungchuyendi.com